Con muốn nói với mẹ rằng: Con không thích tuyết rơi, không bao giờ thích, cho dù một ngày nào đó mẹ của con không còn phải nuôi bò nữa.
Cái lạnh cắt da, cắt thịt ở chốn thủ đô này làm con không thể không nhớ đến bố mẹ. Dưới này lạnh là vậy nhưng con biết trên nhà mình còn lạnh hơn nhiều. Con nhớ lắm những ngày đông rét thấu xương, nhiều nhà trong xóm mất đi tài sản lớn nhất, cũng là người bạn thân nhất của mình là con trâu, con bò.
Rồi mùa đông năm đó, con làm sao quên được giọt nước mắt làm tan nát trái tim con của mẹ khi cái lạnh vô tình cướp mất con trâu duy nhất của nhà mình. Và ngày hôm nay, khi ngồi trong góc trọ nhỏ nơi thị thành cũng đang rất lạnh lẽo, thậm chí lạnh đến mức đáng sợ của cái lạnh không chỉ đến từ thời tiết này, con thấy thương cho những bà con nơi vùng cao xa xôi, những nơi phải hứng chịu những đợt không khí lạnh khủng khiếp nhất và cũng chính là nơi vô tình được giới trẻ quan tâm nhất. Họ lũ lượt kéo nhau đến – xem – cười – chụp ảnh để thỏa mãn cái mong ước mà bấy lâu họ vẫn mơ mộng khi được xem trên mạng internet, trên truyền hình những bộ phim tình cảm, lãng mạn với bối cảnh không thể thơ mộng hơn: tuyết rơi.
Con có thể tưởng tượng khung cảnh “kẻ khóc – người cười” ở chốn đó mẹ ạ, con tưởng tượng ra cảnh các em bé co ro bên những bếp lửa, những đôi môi thâm tím khóc oe oe vì lạnh. Rồi con thấy hình ảnh của mẹ: đôi mắt dại đi vì lạnh, vì tài sản lớn nhất đang có nguy cơ mất đi vì những cơn tai họa đến từ mẹ thiên nhiên; vì tuyết rơi…
Và rồi, con lại thấy một bức tranh “sôi động” hơn hẳn đến từ họ – những người được gọi nôm na là “dân phượt” mà mẹ chưa bao giờ nghe đến tên, hay và biết. Họ trong những trang phục không thể ấm cúng hơn, cười nói rôm rả, hạnh phúc bất tận khi chứng kiến những bông tuyết vô tình đang phủ trắng lên căn nhà của mẹ; họ chụp ảnh và họ thỏa mãn. Nhưng chừng ấy là chưa đủ đâu mẹ ạ, họ muốn nhiều hơn thế, thậm chí họ muốn tuyết phủ quanh năm trên chuồng bò của mẹ cơ; họ muốn biến ngôi làng của mẹ thành “thiên đường tuyết”, thành nơi mà học có thể thoải mãi đi đến – xem – cười và chụp ảnh.
Con thấy thương mẹ, thương cho những số phận đang lay lắt vì cái “lạnh kép” này. Những bài học đầu tiên mẹ dạy con có bài học “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, rồi đến trường con cũng được học những bài học tương tự. Con không được phép cười hả hê khi bạn con hoặc một người nào đó đang có chuyện đau khổ, con không được vui cười trên niềm đau của người khác. Thế mà họ…
Và con biết, ngoài họ ra, còn rất rất nhiều những người bạn muốn được như họ đang ngày đêm cầu tuyết rơi, cầu trời hãy về âm độ như London, như Moscow… Và con biết họ là ai mẹ ạ!
Con cảm ơn mẹ đã dạy con về bài học biết yêu thương chia sẻ để giờ phút này con ngồi đây và viết những dòng này cho mẹ. Điều cuối cùng con muốn nói với mẹ rằng: con không thích tuyết rơi, không bao giờ thích, cho dù một ngày nào đó mẹ của con không còn phải nuôi bò nữa.
À, mẹ ơi, hãy chú ý đàn bò, “họ” còn cầu tuyết rơi nhiều nữa đấy!