Theo chân “phượt thủ” Genghis Khan trong chuyến đi từ thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc đến Ulan Bator – thủ đô đồng thời là thành phố lớn nhất của Mông Cổ.
4 giờ sáng trên tàu lửa Trans-Siberian, ánh mắt trời chói lóa đã đánh thức tôi. Tôi trở mình và cố ngủ thêm một chút. Chỉ một vài giờ nữa là đến Mông Cổ, tôi cùng Christina – người bạn Mông Cổ tôi vừa quen thức dậy và ăn sáng. Tại khu vực nhà hàng, họ đưa cho chúng tôi một thực đơn đầy những món ăn.
Đến lúc chúng tôi quyết định gọi món, họ lại thông báo đa số thức ăn đã hết sạch, chỉ còn lại 3 món mà thôi. Tôi nhíu mày tự hỏi, tại sao họ không thông báo điều này cách đây 15 phút?
Thế là tôi đành gọi gan cừu, bò, trứng cùng với trà sữa và cà phê. Sau khi dùng bữa, tôi nhận thấy thức ăn khá tầm thường. Trở về khoang khách, tôi trông thấy người bạn Trung Quốc đang ăn mì gói. Tôi bất chợt nghĩ, có lẽ lựa chọn này còn tốt hơn ăn ở nhà hàng của tàu.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh đồng bằng xanh ngắt và bầu trời trong veo khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Thấp thoáng, tôi còn thấy cả những đàn cừu, đàn ngựa đang ung dung gặm cỏ.
Suốt hành trình vào đất Mông Cổ, tôi chỉ thấy một vài khu dân cư nhỏ nằm rải rác. Đáng ngạc nhiên hơn, tôi chẳng thấy sự hiện diện của bất cứ một sa mạc nào. Thời gian dần trôi qua, tôi thậm chí không hề biết rằng, mình đã ở trong địa phận của thủ đô Ulan Bator.
Tôi đã được chứng kiến cảnh đoàn tụ cảm động của Tseren – một người bạn đồng hành trên chuyến tàu – cùng vợ và con gái. Sau đó, chúng tôi nói lời tạm biệt và bắt đầu đi tìm kiếm khách sạn để nghỉ ngơi. Tôi cùng bạn của mình đã nhập bọn với một nhóm du khách đang đi đến Sunpath Hostel. Sau khi kiểm tra kĩ càng cơ sở vật chất, chúng tôi quyết định ở lại đây. Ngoài ra, chúng tôi cũng đăng kí tham gia tour do nhà khách tổ chức.
Đi cùng chúng tôi là những khách du lịch đủ độ tuổi đến từ nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới (Mỹ, Canada, Úc, các nước châu Âu…). Tôi nghe được mọi người bàn bạc về chuyện tham quan “chợ đen” – nơi sẽ đóng cửa trong vòng một tuần kể từ ngày mai nhân dịp quốc lễ. Sau một hồi suy nghĩ, tôi và người bạn đi cùng quyết định theo họ đến đó. Giao thông ở đây không tốt lắm nên chúng tôi mất khá nhiều thời gian cho việc di chuyển, nhưng có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi có dịp trò chuyện với nhau nhiều hơn.
Chợ đen (Chợ Naran Tuul)
Chợ Naran Tuul hay còn gọi là “chợ đen” là một trong những khu chợ lớn nhất ở châu Á. Một bên là những tòa nhà to lớn, bên còn lại là mê cung dày đặc những quầy hàng cung cấp đủ loại mặt hàng từ vải dệt cho đến thực phẩm. Ở đây luôn đông đúc người mua kẻ bán, đôi lúc những đám đông bu kín có thể khiến bạn ngạt thở.
Tình trạng móc túi ở nơi này cũng cực kì nghiêm trọng. Vừa bước chân vào chợ chừng vài phút là tôi đã suýt bị mất ví. Chuyện là lúc tôi đang bước đi theo dòng người, tôi bất chợt cảm giác ngón tay ai đó đang thò vào túi của mình. Tôi lập tức dừng lại và giữ chặt túi. Giả sử, tôi phản ứng chậm vài giây thì ắt hẳn túi tiền đã “không cánh mà bay”. Tôi liền cảnh báo cho mọi người trong nhóm. Rõ ràng, chuyện trộm cắp xảy ra như-cơm-bữa ở khu vực này.
Tôi và các bạn tiếp tục khám phá chợ đen, tìm kiếm lông cáo, lạc đà, bò Tây Tạng, thắt lưng của người Mông Cổ, quần áo, túi xách và trang sức. Sau nhiều giờ mua sắm, tôi và Christina thu được kha khá chiến lợi phẩm như khăn lông lạc đà, tất, những chiếc áo thun Mông Cổ in hình chữ Vạn. Trước khi rời khỏi chợ, chúng tôi còn tranh thủ ghé qua hàng trái cây tươi.
Việc đón taxi ở Ulan Bator thật không dễ dàng chút nào. Những tài xế sẽ dừng lại và lập tức rời đi nếu họ nhận thấy bạn không thể nói tiếng Mông Cổ hoặc địa điểm mà bạn muốn đến không thuận tiện cho họ. Đặc biệt, chẳng có một dấu hiệu nào giúp bạn nhận biết đâu là taxi. Bất cứ xe hơi trên đường nào cũng có thể là taxi. Đây là điều thuộc về văn hóa địa phương. Ở đây, người ta sẽ sẵn sàng làm tài xế cho bạn nếu bạn có thể thỏa thuận được giá cả với họ. Nói theo một cách khác, bạn có thể sẽ được quá giang bất cứ lúc nào.
Về đến nhà khách, chúng tôi để lại đồ đạc đã mua được và bắt đầu tìm địa điểm dùng bữa tối. Một lần nữa, tôi lại rơi vào tình trạng, nhà hàng không phục vụ thức ăn có trong thực đơn. Thế là tôi liền chỉ vào món ăn mà bàn kế bên đang dùng, người phục vụ gật đầu. Lát sau, anh ấy mang ra bàn một đĩa bánh bao chiên đầy hành tây và thịt cừu cùng một ít sữa ấm có vị mặn. Bữa ăn này hoàn toàn khiến tôi hài lòng.
Dùng bữa tối xong, tôi và những người bạn ghé vào một cửa hàng để mua bia và kem. Chúng tôi trò chuyện một lát và sau đó đi dạo xung quanh. Chúng tôi không đi quá xa bởi vì buổi tối ở đây khá lạnh.
Thế là trải qua một ngày tuyệt vời ở Ulan Bator. Vào ngày mai, chúng tôi lại tiếp tục hành trình của mình.