Sân bay Jeju ngày đầu tuần thơm ngát mùi cam. Những thùng cam tươi mọng vàng cứ lần lượt theo chân hàng trăm du khách rời đảo. Chẳng khó khăn để lí giải sự say mê cam ở vùng đất núi lửa này, nếu bạn đã từng đứng giữa vườn cam đẫm hương nắng mai, hay cắn một miếng cam ngọt lịm rồi nghe cả đất trời dậy lên một nỗi vui khoan khoái. Còn với một lữ khách đang trên hành trình dài đằng đẵng như tôi, thì việc mang về những ký ức thơm mùi cam tươi đã là cả một niềm hạnh phúc.
>> Hướng dẫn xin visa đi du lịch Hàn Quốc
>> Các khu phố ăn đêm náo nhiệt nhất ở Seoul
>> Chiều Incheon cuối tuần
Jeju đón tôi vào một buổi sáng tuyết rơi nhè nhẹ. Lúc đẩy cánh cổng gỗ bước vào ngôi nhà cổ kiểu Hàn của người bạn, tôi đã gần như reo lên vì thích thú khi thấy hai cây cam trĩu quả ngay bên cạnh lối đi. Dưới bầu trời xám xịt một sớm mùa đông, những bông tuyết mỏng manh đậu trên vỏ cam vàng óng, rớt xuống những luống củ cải trắng nõn đang ngủ say dưới nền đất. Khi đó tôi đâu biết, những ký ức về Jeju sẽ còn đọng lại mãi trong tôi như cái vị cam ngon lành sóng sánh vừa hái xuống từ trên cây.
Bạn tôi bảo, hòn đảo lớn nhất Hàn Quốc này thực sự là thiên đường của những cây cam mọng nước. Cam ở ngay dưới mái hiên giữa khoảng sân với những bức tường gạch, cam đung đưa trong nắng bên bờ dậu bằng đá, cam chất đầy trên những sạp hàng giữa khu chợ Dongmun đã gần 70 tuổi… Cái cảm giác khi chiếc xe bus lướt qua những nông trại hay khi tản bộ ngang một vườn cam đang nức mùi tươi mới thật khó để diễn tả thành lời. Những bức tường đá ở Jeju chẳng có chút tác dụng nào trong việc ngăn trộm, nhưng cam thì vẫn rụng đầy dưới gốc chẳng ai lấy.
Ở giữa một vùng ôn đới ấm áp, đất núi lửa giàu dinh dưỡng cùng những cơn gió lồng lộng thổi vào từ đại dương là hai thứ quý giá nhất nuôi dưỡng và kết tinh nên những trái cam tròn trịa của Jeju: Vị ngọt thanh, hương thơm dìu dịu bọc bên trong lớp vỏ căng tròn. Chẳng bao giờ tôi từ chối được những lời mời mua cam từ các bà, các chị với rổ cam vàng rực.
Buổi tối đầu tiên ở đảo, tôi về nhà khi trời đã nhá nhem. Mùi thơm căn bếp tỏa ra trước khi tôi kịp đẩy cánh cửa gỗ dán giấy để thấy hai người bạn của mình, hai gã đàn ông Hàn đích thực đang tất bật bên nồi canh cay nồng nhưng luôn kịp nở nụ cười khi thấy cô em gái trở về. Sang Min một tay cầm chảo, một tay đảo nhanh món Tteokbokki và nói “Vào nhanh đi trời lạnh lắm, tụi anh đang nấu bữa tối cho em.” Tôi gặp hai ông anh này chưa đầy 12 tiếng trước đó, thông qua một tổ chức homestay miễn phí. Trong bữa tối ấm cúng tối mùa đông, Moon Ho – ông anh còn lại – hỏi tôi đã đi những đâu ngày hôm nay? Tôi cười bảo không đi đâu cả, vì trên đường ra trạm xe bus, tôi mải ngắm… mấy vườn cam đang đắm mình trong ráng chiều. Hai chàng trai Hàn cười xòa “Ừ, cứ thảnh thơi, rồi em sẽ nhớ Jeju.”
Sự ngọt ngào của Jeju còn ở chỗ: từ lâu hòn đảo này đã được coi như thiên đường của những cặp tình nhân. Nhưng với cô gái du lịch bụi một mình giữa mùa đông như tôi, niềm vui thích là khi ngồi trước gió biển lồng lộng và nếm vị tươi nguyên của con hải sâm vừa bắt, nhấp chén trà nóng trên đỉnh Bình Minh Seongsan Ilchulbong, hay ngồi bên bãi cát đen trên đảo Udo… và bóc vỏ một trái cam Jeju, nghe mùi ngái thơm dậy lên trong hương nắng sớm. Những thanh âm và màu sắc ấy tựa hồ như một lăng kính mờ ảo mà qua đó, Jeju hiện ra như một giấc mơ rất đỗi dịu dàng.
Mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà, không bao giờ tôi quên nhét vào túi vài ba viên sô cô la cam, thứ sô cô la mà nếu đến Jeju mà không ăn, thì coi như mất một nửa cảm giác ngọt ngào của chuyến đi. Jeju thanh bình với những bãi biển trong như nước bi ve lấp lánh ánh trời. Ngả lưng trên một bãi cát trắng muốt hay bãi biển đen lấp lánh, hướng mắt lên khung trời lồng lộng xanh rồi cắn một miếng sô cô la cam ngọt lịm, chẳng còn nỗi vui sướng nào hơn. Ở cái góc nhỏ nơi địa cầu này, giữa cái khoảnh khắc bất chợt này, tiếng tích tắc trên chiếc đồng hồ cũng trở nên vô nghĩa.
Sẽ không có một loại cam nào mang lại dư vị ngọt ngào như những trái cam tôi đã nếm ở Jeju. Giữa bàn tiệc trà lúc hai giờ sáng đêm cuối cùng ở đảo, những múi cam tươi bỗng trở nên đặc biệt. Bạn tôi hỏi có buồn không khi đi giữa Jeju một mình, giữa mùa đông khắc nghiệt đầy gió thế này? Tôi cười bảo không, vì Jeju đã trở thành người tình bé nhỏ của tôi mất rồi. Một mảnh nhỏ tâm hồn nào đó của tôi đã níu lại đây, vì mỗi khi nhớ đến “mối tình” ấy, mùi cam tươi lại dậy lên đâu đó giữa những ký ức thơm mùi dịu ngọt.