Mục lục
Những câu chuyện gặp phải trên những chặng đường du lịch khiến tôi luôn có câu hỏi: là một người yêu thích du lịch, có phải cần xét nét đến hệ thống chính trị của quốc gia cần đến hay không?
Tôi quá cảnh tại sân bay Dubai 18 tiếng để nối chuyến đến thủ đô Bishkes của Kyrgyzstan. Do bay bằng Fly Dubai – một hãng hàng không con của Emirates – ở chuyến tiếp theo, nên tôi không được hưởng dịch vụ khách sạn miễn phí của hãng hàng không Emirates nếu quá cảnh trên tám tiếng.
Trao đổi ngắn ở sân bay Dubai
Nằm dật dựa ở sân bay cũng chán, tôi nhường ghế cho một cặp vợ chồng người Ba Lan nối chuyến đến Warsaw từ Bangkok. Như một sự cảm ơn, anh Aleksy hỏi thăm tôi sẽ nối chuyến đến đâu. Sau khi biết điểm đến của tôi, anh Aleksy tròn xoe đôi mắt và há mồm: “Anh đến Kyrgyzstan để làm gì? Ở đó, không tốt lắm đâu!…” Từng đến Ba Lan, ít nhiều tôi cũng biết được tâm tư và nguyện vọng của người bản địa, nhưng du lịch đâu chỉ có như thế! Vừa cười, tôi trả lời: “Ba Lan cũng từng là người anh em với Krygyzstan trong quá khứ mà. Là người yêu du lịch tôi luôn có những khái niệm riêng cho những chuyến đi”…
Câu chuyện ở sân bay Dubai lại khiến tôi trôi ngược về quá khứ ở Singapore và Philippines.
Chuyện ở Singapore và Philippines
Tôi yêu thích Singapore vì mỗi lần ghé lại, tôi cảm nhận đảo quốc sư tử luôn có sự đổi mới từng ngày. Trở về từ đền Borobudur ở Indonesia, tôi ghé và lang thang trên những con đường quen thuộc để cảm nhận sự đổi mới của Singapore.
Tại vịnh Marina, cặp vợ chồng người Mỹ nhờ tôi chụp giùm một bức ảnh. Biết tôi đến từ Việt Nam, chị Monica lật đật hỏi: Bạn đang sống ở miền Nam hay miền Bắc của Việt Nam…” Khuôn mặt của anh, chị lại có một cái nhìn thiếu thiện cảm khi tôi xác nhận từng câu hỏi. Tôi vẫn nhẹ nhàng: “Việt Nam đã thay đổi khá nhiều so với những gì trong cuốn sách lịch sử mà anh chị đã học. Sự thay đổi đó được minh chứng bằng những tấm visa được dán vào hộ chiếu của tôi. Nếu có dịp, mời anh, chị ghé qua Việt Nam để cảm nhận về sự thay đổi…” Tôi nhận được câu hỏi cuối cùng trong cuộc trò chuyện với cặp mắt ngơ ngác của chị Monica: “Thế bạn làm nghề gì ở Việt Nam?”…
Trên chuyến xe đến viện Nghiên cứu lúa gạo quốc tế ở Los Banos – Philippine, bác tài xế Tom mở bài hát I’m here waiting for you. Cảm hứng, tôi rung đùi hát theo bài nhạc. Bác Tom hết sức ngạc nhiên và hỏi tôi: “Bên quốc gia con cũng nghe nhạc này nữa à?” Câu hỏi của bác thật “dễ thương”!
Và ở Kyrgyzstan
Chị Jaluka – một giáo viên tiếng Anh đã bỏ nghề giúp tôi tham quan thành phố Karakol – hỏi tôi có yêu thích nước Nga và người Nga không. Chị cho biết: “Trước đây, thỉnh thoảng một vài du khách châu Âu đến Karakol nhờ tôi giúp đỡ bởi ở thành phố này tôi là người duy nhất có thể nói tiếng Anh trôi chảy, đều có cái nhìn thiếu thiện cảm về nước Nga và những người nói tiếng Nga. Theo họ, quốc gia này vẫn còn nghèo khó, gương mặt của người bản địa luôn lạnh lùng và có đôi chút bảo thủ …”
Câu hỏi vô cùng khó vì mỗi người đều có những cảm nhận khác nhau khi đi du lịch. Với tôi, đôi khi những cảm nhận “lạ” lại trở thành một nét riêng không pha lẫn giữa các quốc gia. Nhiều người cho rằng ở Ấn Độ khá dơ, nhưng với tôi, đó là đặc điểm riêng của thành phố Nam Á này. Hay những tiếng còi xe gắn máy bấm inh ỏi trên đường phố tuy khó nghe nhưng cũng là nét riêng của đô thị Việt Nam. Tôi chia sẻ với chị Jaluka: “Nga là quốc gia có kiến trúc, nghệ thuật khác biệt với phần còn lại của châu Âu, nếu từng tiếp xúc với những người Nga sống ở làng quê mới thấy được họ thân thiện và đáng mến như thế nào …”
Khá nhiều câu chuyện góp nhặt trên những cung đường đi, nhưng điều băn khoăn còn đọng lại trong tôi sau mỗi chuyến đi là câu hỏi: Là một người yêu thích du lịch, hãy chú ý đến những cảnh đẹp, nét hay về văn hoá của một quốc gia hay là xét nét về mặt chính trị để chọn điểm đến? Có lẽ, điều duy nhất tôi chỉ quan tâm, với hệ thống chính trị như thế, quốc gia đó có đảm bảo sự yên bình cho du khách.