“Chưa đi Phuket coi như chưa đi Thailand, chưa đi Koh Phi Phi (đảo Phi Phi) coi như chưa đi Phuket”. Lời “tổng kết” nghe qua cũng biết là phóng đại nhưng nghĩ chắc cũng có cơ sở, chúng tôi rủ nhau cùng làm một chuyến “phượt” đến đảo Phi Phi vào đúng thời điểm nóng nhất của mùa hè, đầu tháng 8.
Cũng xin nói ngay, đây không phải là một bài báo quảng bá du lịch. Mà là một phóng sự mắt thấy tai nghe về cách tổ chức du lịch ở xứ người. Biết đâu nó cũng có ích cho ai đó, trông người mà ngẫm…
Chúng tôi hạ cánh tại sân bay Suvarnabhumi (Bangkok). Đây là sân bay quốc tế nên không có tuyến bay thẳng đến Phuket mà phải tới sân bay Don Muang (được Việt hóa thành “Đôn Mường” nghe rất chi là dân tộc!). Cả một buổi chiều còn trống, cả đoàn rủ nhau dọc ngang thăm Bangkok bằng sky train (xe điện trên cao).
Loại phương tiện này chạy cực nhanh mà giá cực rẻ, đi từ đầu này đến đầu kia thành phố cũng chỉ khoảng 50 bath (35.000 đồng VN). Tất cả các đại siêu thị ở Bangkok đều ở cạnh các ga sky train, xuống tàu không phải đi xuống đường mà có thể đi thẳng đường trên cao vào siêu thị. Các bà các cô sướng mê. Đây cũng là một trong những sự hấp dẫn khiến Thailand được mệnh danh là vương quốc bước chân vào chỉ có thể bước ra với ví rỗng.
Nơi không thấy người mặc đồng phục
Trên đường ra sân bay Don Muang, chúng tôi gặp một chàng lái taxi cực hoạt bát, tự giới thiệu là người Thái gốc Hoa. Anh chàng có hẳn một hộp thiếc đựng toàn tiền xu Thailand và luôn luôn lấy ra xóc lên rủng rẻng. Mục đích của việc làm này là gợi ý “còn tiền xu Thái thì mang về làm gì, cho tôi đi!”.
Nhưng không chỉ anh chàng này, nói chung, người Thái coi trọng từng đồng xu. Với những món hàng được đề giá 99 bath (ví dụ một cái áo phông có in những hình hay những câu ngộ nghĩnh), nếu bạn mua, người ta sẽ trả lại bạn đúng 1 bath không thừa không thiếu.
Chuyến bay từ Bangkok đến Phuket mất chừng 1 tiếng đồng hồ. Xuống sân bay, đã thấy ngay những quầy hướng dẫn tour và các tuyến giao thông. Đi xe từ sân bay đến bờ biển Phuket, xe buýt hết 180 bạt/ người, còn một chuyến xe taxi cho 4 người là 800 bạt (khoảng 560.000 đồng VN). Như vậy tính ra, nếu 4 người đi xe buýt cũng đã hết 720 bạt, giá gần tương đương.
Vừa đi, mọi người vừa tò mò kháo nhau tìm dấu vết của đợt sóng thần khủng khiếp đã dội vào đây tháng 12/ 2004. Gần 10 năm đã trôi qua, chẳng còn dấu tích gì của thảm họa.
Quãng đường hóa ra rất xa, đi gần 1 tiếng đồng hồ, mà xe chạy khá nhanh, có lúc chạy 100km/h, ước tính quãng đường phải tới gần 70km, như vậy chi phí không đắt. Điều đáng nói là nhân viên tại sân bay dẫn khách ra tận taxi, thái độ của tài xế rất cởi mở. Ông tài khoảng 50 tuổi, nhưng giao tiếp tiếng Anh khá thoải mái. Ông vui vẻ dạy đếm bằng tiếng Thái từ 1 đến 10 cho một cô khách trẻ tò mò ham học hỏi.
Khi chúng tôi từ bãi biển Phuket trở về sân bay, chủ khách sạn đã đặt trước taxi cho chúng tôi, giá vẫn 800 bạt. Và dù mưa tầm tã, xe vẫn đến cực kỳ đúng giờ. Với cách phục vụ chu đáo như thế, chẳng ai thấy tiếc 30 bạt tiền tip cả!
Nhưng đó là những dịch vụ tạm gọi là chính thống. Còn khi ở Bangkok, đi taxi hay tuk tuk Thai (loại xe 3 bánh, tựa như xe lam một thời ở ta, nhưng xịn hơn, được trang trí đèn nhấp nháy và sơn phết sặc sỡ) thì phải mặc cả. Đi tuk tuk phải biết đường để dễ mặc cả, giá cả khá linh tinh, nhưng cũng chỉ khoảng hơn 100 bat cho quãng đường 2-5 km, với 3-4 người thì cũng chấp nhận được.
Ở Thái Lan, các tour du lịch rất phong phú, nhưng với cùng một tour thì đăng ký ở đại lý hay ngay trong khách sạn, giá cả vẫn thế. Không có chuyện tâng giá hay bịa ra các loại phí. Từ khách sạn ra đảo Phi Phi mua vé 600 bath bao gồm cả xe mini bus đón ra bến tàu và vé tàu cao tốc đi ra đảo cách đất liền gần 60 km. Khi chúng tôi trở về, một tốp trong đoàn say sóng ngồi nghỉ quá lâu đã lỡ xe trở về trung tâm thành phố. Tưởng là phải gọi taxi, nhưng không, nhân viên bến tàu đã nhanh chóng gọi một xe 15 chỗ đến chỉ để chở 4 người về. Họ luôn tươi cười và nói: xin lỗi, đã không nhìn thấy quý vị nghỉ ở đâu để mời lên xe.
Phuket là một quần đảo với hơn chục đảo lớn nhỏ, nhưng lớn nhất là hai đảo Phi Phi Lek và Phi Phi Don (từ trên cao, hai đảo này giống như 2 chữ P, nên mới được đặt tên quốc tế hóa là PP). Tàu cặp bến Phi Phi Don, ngay từ cầu tàu đã thấy các loại du thuyền, ca nô phục vụ lặn biển sặc sỡ sắc màu. Mỗi du khách phải nộp 20 bath, phí làm vệ sinh trên đảo. Đây là loại phí duy nhất phải nộp ở đảo Phi Phi.
Phi Phi Don là hòn đảo dày đặc các nhà nghỉ, các bungalow (nhà có một tầng gác, ở đây thực tế là các nhà sàn) thế nhưng không có ai níu kéo, dành khách. Du khách nếu chưa đặt sẵn nơi nghỉ thì cứ vào 1 trong 3 nơi đón tiếp hướng dẫn ngay cạnh cầu tàu. Nhân viên sẽ giới thiệu tất cả những gì khách muốn biết, từ giá cả, dịch vụ, từ nhà nghỉ đó đi đến đâu gần nhất… Khi đã lựa chọn xong phòng nghỉ, sẽ có một thanh niên nước da đen cháy giúp mang hành lý bằng một xe giống như chiếc xe cải tiến ở Việt Nam nhưng to hơn. Điều đáng nói là từ nhân viên hướng dẫn đến người phục vụ đều không mặc một thứ đồng phục nào hết, nơi đón tiếp cũng không có những tấm biển gợi đến thủ tục hành chính.
Tưởng rằng “thiếu quy củ” nhưng không phải, chính cách làm này khiến du khách cảm thấy hết sức thân thiện, bởi “đi nghỉ, chứ đâu phải đi làm giấy tờ thủ tục cơ chứ?”- Một người cùng đoàn chúng tôi thốt lên đầy cảm thán.
Mặc dù thấy có chỉ dẫn trụ sở cảnh sát trên đảo, nhưng trong những ngày ở đây, không bao giờ chúng tôi thấy một nhân viên cảnh sát nào. Nói chung, ở đây không thấy người mặc đồng phục.