Cổ trấn hiện lên trước mắt tôi như một bức tranh cổ tích với nhiều màu sắc khác nhau. Lệ Giang hệt một thước phim cổ trang yên bình, lúc lại như câu chuyện tình lãng mạn, đáng yêu.
Cổ trấn Lệ Giang có gì khiến lòng người mê đắm, luyến lưu
Chốn nằm mơ giấc mộng giữa ban ngày
Tôi không tin rằng mình đang đứng ở độ cao 2.400 m so với mực nước biển, trước mắt là khung cảnh yên bình, đẹp đến ngỡ ngàng, tưởng đâu bản thân đang chìm vào giấc mộng mang tên gọi “lạc giữa thị trấn trong mơ”. Nhắc đến cổ trấn Lệ Giang (Vân Nam, Trung Quốc), không thể không nhắc đến hệ thống sông Ngọc Hà trong nội thành ngang dọc. Dòng chảy êm đềm, uốn lượn trong cổ trấn càng tô đậm thêm khung cảnh bình yêu, thơ mộng ở nơi đây. Bạn yên tâm là chỗ nào cũng dễ dàng tìm thấy những cây cầu xinh xắn để du khách có thể tản bộ khắp mọi ngóc ngách rêu phong của thị trấn. Mỗi quán cà phê hay nhà hàng cũng đều có 1 chiếc cầu bắc qua. Nơi đây nhiều cầu đến nỗi người ta còn gọi một cái tên khác là “thành phố Cầu”. Cổ trấn trông nhỏ bé ấy vậy mà một mình rong ruổi mãi mà vẫn chưa đi hết hang cùng ngõ hẻm. Hệ thống cống rãnh ở đây chằng chịt giống như ngóc ngách rối rắm ở đây. Bạn có đi vài lượt vẫn lạc trong mê cung đó. Lệ Giang đập vào mắt tôi đầu tiên đó là khung cảnh hàng liễu rủ mình xuống suối trong trước thềm mỗi ngôi nhà dọc hai bên đường. Liễu mà đi với khung cảnh hoài cổ như này thì chỉ có tuyệt. Nó khiến tôi lạc vào thế giới hệt giấc mộng cổ trang trong bộ phim nổi tiếng nào đó của Trung Hoa.
Cổ trấn Lệ Giang tình như một thước phim lãng mạn
Lệ Giang không chỉ yên bình, xưa cũ. Nơi đây cũng đầy chất hiện đại, mê đắm hệt như một câu chuyện ngôn tình lãng mạn, ngọt ngào. Khu trấn cổ Đại Nghiên những ngày đông khá trầm lắng nhưng khung cảnh đầy sức sống với màu xanh của cây cối. Chẳng nơi đâu hợp lý hơn để bạn được nắm tay người mình thương tận hưởng những điều ngọt ngào, đáng nhớ như chốn mộng mơ này. Tôi nghĩ bụng: “Nếu đi vào mùa xuân hay thu, vạn vật sinh sôi, muôn hoa đua nở chắc còn đẹp hơn nữa.”. Rời Đại Nghiên sau bữa ăn trưa, tôi bắt chuyến xe buýt số 6 để đến Thúc Hà cổ trấn. Nơi đây ít khách du lịch hơn nên cảm giác thoải mái, không ngột ngạt, mọi thứ cứ bình bình, yên ả, nhịp sống cứ thế nhẹ nhàng, êm ái chảy trôi. Ngày thứ 3, tôi ghé thăm hồ Lam Nguyệt và Ngọc Long Tuyết Sơn. Nước ở hồ Lam Nguyệt xanh trong và rất đẹp. Chương trình “Ấn tượng Lệ Giang” với nền là Ngọc Long Tuyết Sơn hùng vĩ quả thật ấn tượng như tên gọi của nó.
Cổ trấn về đêm lung linh và nhộn nhịp
Cổ trấn Lệ Giang trước đó trong mắt tôi là một cao nguyên mênh mông, hoang vắng với mặt nước phẳng lặng và đàn ngựa thản nhiên gặm cỏ bên hồ. Đến đây, mọi thứ thật khác với những gì mình tưởng tượng. Lệ Giang đẹp với nhiều góc nhìn thú vị. Đằng sau thềm đá rêu phong kia là cả một khu phố với những quán bar ồn ào, hỗn tạp một cách đáng yêu. Chiều về, khi nắng bắt đầu tắt, giữa không gian mờ mờ, ảo ảo, đứng từ trên cao, ngắm nhìn những mái nhà cổ xưa hiện lên giữa vùng đất rộng lớn, tôi có cảm giác như mình đang lạc về quá khứ. Đêm xuống, dạo bộ quanh cổ trấn, tôi nhận ra nơi đây lại mang một vẻ đẹp khác hoàn toàn. Người đông hơn ban ngày, không còn sự tĩnh lặng, yên ả, đường phố trở nên nhộn nhịp, rộn ràng. Tôi chắc mẩm: “Như vậy chẳng phải là náo nhiệt hơn sao?”. Buổi tối là thời điểm sôi nổi và đông đúc nhất của cổ trấn. Nhiệt độ ngoài trời về đêm thấp hơn buổi ngày nhưng khung cảnh đường phố tấp nập du khách và người dân địa phương khiến tôi như quên hết cái lạnh giá buốt của nơi đây.