Lúc vừa đến Battambang (Campuchia) nghe chim hót nhiều mà không thấy chim đâu, tôi hơi ngạc nhiên. Rồi thành phố mờ ảo dần trong chạng vạng.
Sáng hôm sau, lại thấy một cặp chim sẻ đang ôm nhau lăn qua lộn lại trên hè phố. Tưởng chúng gặp nạn, nhìn kỹ té ra chúng cắn môi âu yếm nhau. Từ đó tôi để ý rằng thành phố này có rất nhiều tiếng chim. Chúng ở đâu đó trên những vòm cây khắp thành phố hay trên mái nhà, mái chợ.
Tôi kéo dài thời gian lưu trú cũng vì cảm giác thú vị đó, và một phần vì thành phố như một khu vườn khổng lồ được bảo tồn giữa bầu trời quang đãng không cao ốc, nhà cửa mang phong cách kiến trúc thời thuộc địa; xe cộ di chuyển chậm rãi – những xe làm bằng gỗ dùng để chở than hay nông sản địa phương, xen lẫn xe hơi, tuk tuk, xe ngựa, xe gắn máy, xích lô, thật là hình ảnh khó quên.
Dòng sông Sangker như một dải lụa khổng lồ vắt ngang, khiến Battambang hữu tình quá. Tôi xách dép chạy bộ dọc bờ sông mà cảm thấy như mình đang bay lượn dưới những cây bò cạp vàng rực hoa – loài hoa dường như không chịu ngủ ngay cả khi đêm xuống.
Thành phố Battambang không bị pha tạp bởi những thứ phù phiếm rực rỡ thường thấy ở các đô thị. Nó dịu dàng, trong veo và thảnh thơi, như tiếng chim có thể khiến bạn xao lòng và ở lại thêm vài hôm nữa. Đôi khi chỉ một vài điều giản dị cũng khiến ta nhớ hoài một chuyến đi.
Khi đến Battambang, để hòa nhập với khung cảnh nơi đây, bạn nên tìm hiểu cách thức giao tiếp của người dân: thân thiện và nói chuyện nhẹ nhàng, như thể bạn cũng là một cư dân ở đó.
Theo Tuổi Trẻ